Đôi chân yếu ớt vô lực giãm trên mặt đất, Sở Dung suýt nữa đã quỳ gục xuống. Cô giậm chân, bước ra ngoài hai bước. "Mẹ, mẹ tỉnh rồi!" Sở Dung ngẩng đầu, ánh mắt tràn đây sự ngạc nhiên không thể che giấu. Tiểu Ngư cùng Niên Niên! Những đứa trẻ vẫn còn gọi cô là mẹ, có lẽ cốt truyện không tự động chỉnh sửa như cô nghĩ. Sở Dung thở phào nhẹ nhõm, dựa vào lan can ngôi bệt xuống đất.
Xem ra bản thân cô năm mơ đến điên rồi, trong giấc mộng hai ngày qua luôn là cảnh bản thân tự tay ép Phó Niên và Phó Dư đi đến cái chết, hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, hoàn toàn là một loại thách thức cực lớn đến tâm lý của Sở Dung. Cô thực sự sợ rằng khi mở mắt sẽ quay trở lại khoảnh khắc tôi tệ nhất của cốt truyện. "Mẹ ơi, có phải mẹ đói rồi không? Dì Vân làm cơm xong rồi, con với anh lên xem thử mẹ đã tỉnh hay chưa." Phó Dư tiến lại và ôm lấy Sở Dung: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!"
Phó Niên nhìn Sở Dung đang ngôi bệt trên đất, lo lắng hỏi: "Mẹ sao vậy? Đầu mồ hôi nhã nhại.'
Sở Dung sờ trán mình, quả thật, mà không hề hay biết đã đây mồ hôi.
Lúc nấy, chỉ có bản thân cô biết được lòng mình căng thẳng đến nhường nào.
"Không sao, chỉ hơi nóng thôi." Sở Dung xoa nhẹ lồng ngực, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập bình bịch một chút.
"Nóng ạ?' Phó Niên nhíu mày, tiến lại gân sờ trán Sở Dung: "Sốt đã hạ mà, mẹ vẫn còn nóng sao?”
"Hả?" Sở Dung ngạc nhiên: "Mẹ bị sốt à?"
Phó Niên tỏ ra ngạc nhiên: "Mẹ không nhớ ư? Sáng hôm qua mẹ sốt cao lắm, đã ngủ liền hai ngày một đêm rồi đấy ạ.
Bác sĩ được mời tới đều nói rằng nếu cơn sốt còn kéo dài thêm vài ngày nữa thì sẽ sốt đến ngốc làm cho Phó Niên nghĩ lại mà sợ.
May mắn thay bố đã đến kịp, nếu không với cơ sở vật chất y tế nông thôn như thế, khó mà đảm bảo ai đó hồi phục hoàn toàn được. Hoá ra là do bị sốt. Sở Dung an tâm hơn, miễn không phải do sức mạnh của cốt truyện là tốt rồi.
"Có lẽ tại mẹ ngủ quá lâu." Sở Dung cười khổ: "Ngủ hai ngày liền, ai chẳng mơ màng."
"Mẹ đói không? Dì Vân đã nấu cháo, chúng ta xuống dưới ăn hay mang lên phòng ăn ạ? Phó Niên dìu Sở Dung đang ngôi dưới đất dậy, thuận tiện dặn dò: "Phải mang giày, nếu không bệnh cảm lạnh sẽ nặng thêm đó mẹ.
Luôn cảm thấy Niên Niên trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, Sở Dung có chút bối rối khi nhận được sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ của Phó Niên. Tuy Niên Niên của lúc trước nghe lời nhưng sắc mặt và giọng nói luôn mang theo chút ít đề phòng, giống như một con nhím nhỏ không hoàn toàn buông bỏ cảnh giác. Niên Niên của hiện tại thì giống như loài mèo đã thu hồi móng vuốt, bằng lòng ưỡn bụng nằm cho bạn chơi cùng.
Sở Dung thấy lòng mình ấm áp, được con trai quan tâm thật tuyệt, cậu bé thật là dịu dàng. "Hãy xuống dưới ăn đi" Ăn trong phòng ngủ sẽ khiến mùi thức ăn ám vào. "Vâng. Phó Niên vào phòng giúp Sở Dung lấy dép lê: "Mẹ xỏ vào nhé.
Sở Dung cực kỳ phối hợp mang dép lông vào: "Con lấy đâu ra đôi dép lê này vậy, tháng bảy tháng tám mang dép dày như vậy không thích hợp lắm đâu.” "Để giữ ấm cho mẹ." Phó Niên trả lời ngắn gọn: "Đợi cảm lạnh của mẹ khỏi sẽ đổi sang xăng đan.
"Ừm”" Sở Dung cảm thấy mình không hề nóng, thực ra trong người vẫn còn lạnh.
"Phải rôi Niên Niên! Không phải chúng ta đang quay gameshow sao?" Sở Dung vừa đi vừa hỏi: "Nếu mẹ nhớ không lâm thì chúng ta mới ghi hình được một ngày thôi nhỉ?"
Phó Niên gật đầu: "Mẹ sốt đã hai ngày.
"... Có lẽ là do hôm trước đi bắt cá nên bị nhiễm lạnh." Sở Dung nhớ lại buổi tối còn đi dạo ngoài trời.
Sự chênh lệch nhiệt độ vê đêm quá lớn, nhà lại không kín gió, Sở Dung dễ dàng bị ốm trong hoàn cảnh đó.
Vậy là livestream chương trình đã kết thúc rồi ư? Họ đã trả đồ của chúng ta vê chưa?" Tổ chương trình vẫn sẽ trả thù lao lân này chứ? Sở Dung cảm thấy thịt hơi đau, đây xem như là nghỉ bệnh đi, tổ chương trình có thể nghỉ phép có lương không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo